CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 24

 Một lát sau, tiếng cười tan biến. Thượng Linh tập trung nhìn, thấy Mã U từ từ đứng dậy bước đến sau lưng Diệp Thố, đặt hai tay lên vai anh, dường như khẽ thở dài nói: “Thố, cậu vẫn như vậy, bao nhiêu năm rồi chẳng thay đổi gì cả.”

“Phải thay đổi mới được sao?”

“Người khác có thể không sao, nhưng cậu…”

“Em không muốn thay đổi!”

“Cái tính này của cậu đúng là làm người khác khốn khổ nhất.” Mã U ngừng lại một lát, ánh mắt khẽ lướt qua bức tường kính, như vừa phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên cười: “Nhưng đây chính là điểm cuốn hút nhất của Thố nhà chúng ta.”

Thượng Linh tức giận đến xém chút nữa thì hộc máu. Rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Sao lại dám nói “Thố nhà chúng ta”? Thượng công chúa luống cuống, muốn chạy đến đá bay người phụ nữ này đi, nhưng cô và Diệp Thố đang chiến tranh lạnh, giờ mà chạy ra chẳng khác nào tuyên bố với họ: “Tôi vừa nghe trộm hai người nói chuyện”, như thế thì mất mặt quá.

Thượng Linh lặng lẽ hừm một tiếng, quay đầu lên tầng. Trong nhà kính trồng hoa, Mã U nhìn lên bức tường kính, ánh mắt như đang cười, nói với Diệp Thố: “Muộn rồi, cậu lên tầng nghỉ đi! Nhớ lấy lời chị nói, không được phép quá chiều chuộng phụ nữ, chiều chuộng quá sẽ thành hư, người phải chịu khổ sẽ là cậu đấy!”

Diệp Thố từ từ đứng dậy, gương mặt nhìn nghiêng với những đường nét vô cùng hoàn hảo: “Những điều này em biết từ rất lâu rồi! Nhưng nếu không chiều, lại còn khó giữ hơn.”

“Ai bảo thế?” Mã U lắc đầu: “Cậu đã thử bao giờ đâu mà biết?”

Ánh mắt Diệp Thố như u tối hơn. Rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Vì quá quan trọng nên không tài nào thử nổi.”

Mã U không nói gì nữa, đứng trong nhà kính lặng lẽ nhìn anh bước lên tầng.

Tiếng mở cửa vọng đến, Thượng Linh từ trong tấm chăn mỏng ngẩng đầu lên, bật đèn đầu giường. Diệp Thố đứng bên cạnh trong ánh đèn mờ mờ, đôi đồng tử màu đen tuyệt đẹp lặng lẽ nhìn cô.

Thượng Linh ngồi dậy, trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như thường: “Hình như anh và Mã U nói chuyện có vẻ hợp nhỉ?”

Anh hơi nhíu mày: “Sao lại hỏi thế?”

“Không có gì, chỉ là cảm giác thôi mà.” Cô ngừng lại một lát, lên tiếng hỏi tiếp: “Trước đây quan hệ giữa hai người là thế nào?”

Giây phút anh trầm lặng không nói, cô dường như nắm bắt được sự lạ thường lướt qua mắt anh. Cuối cùng anh vẫn lên tiếng: “Chẳng có quan hệ gì cả.”

Anh đang lừa cô. Thượng Linh ôm gối, cuộn tấm chăn mỏng lại, bước xuống giường.

“Em làm gì vậy?” Anh kéo tay cô lại.

“Nhường giường cho anh, tối nay em ngủ ngoài sô pha…” Vẫn chưa nói xong, cô đã bị nhấc bổng đặt lên giường.

Hơi thở nóng ẩm ngay dưới cổ cô, bàn tay anh đã lần dưới lớp áo ngủ: “Không hề nhớ anh chút nào thật sao?” Giọng anh hơi khàn, có phần lo lắng và nôn nóng khác với bình thường, tuy cử động rất mạnh nhưng không quá quyết liệt.

Nghĩ đến chuyện trong nhà kính cùng sự lạ thường trong mắt anh vừa rồi, Thượng Linh chẳng có chút hứng thú nào với chuyện ân ái cả, cô khẽ đẩy anh ra: “Có gì mà nhớ, chẳng phải giờ anh đã về rồi sao?” Cô bước xuống giường, ôm đồ vào phòng sinh hoạt chung.

Thượng Linh đóng cửa phòng ngủ, lần đầu tiên Diệp Thố không hề đuổi theo cô. Cô thở dài, ôm chăn lên sô pha nằm.

Trên hành lang, Mã U lặng lẽ đứng ngoài cửa khẽ thở dài. Một lúc sau, cô lắc đầu, gõ cửa phòng sách của Diệp Minh.

***

Hôm sau, Diệp Thố đến khách sạn làm việc. Mã U tiễn anh ra đến cửa lớn, cảnh tượng đó trông Mã U giống nữ chủ nhân hơn là Thượng Linh.

Thượng Linh tựa người trước lan can màu đen trên ban công tầng hai, lặng lẽ nhìn xuống dưới. Lúc tỉnh dậy vào buổi sáng, cô nhận ra mình đã nằm trên giường, rõ ràng anh không nỡ nào để cô ngủ trên sô pha. Nếu đã quan tâm cô đến mức ấy, tại sao luôn mặt nặng mày nhẹ với cô vô cớ như vậy… nhất là sau khi kết hôn.

“Dù em rất muốn vui vẻ sống bên anh, nhưng xem ra giữa hai chúng ta có một vài vấn đề thật!” Thượng Linh khẽ nói với chính mình.

Chương 44: Người Yêu Cũ?


Thượng Linh hoàn toàn không hề bất ngờ khi Mã U chủ động mời cô ra ngoài dạo phố. Nếu như thân thế của Mã U đúng như những gì cô dự đoán, vậy thì điều gì phải đến sớm muộn sẽ đến thôi.

Song cả ngày đi dạo, ăn cơm trưa, mua sắm và uống trà, Mã U không hề nói gì đến chuyện quá khứ. Nếu gác bỏ lập trường cá nhân sang một bên, có thể nói Mã U là một người phụ nữ rất quyến rũ. Thứ cô có không chỉ là thân hình và gương mặt đầy mê hoặc.

Tính cách cô cởi mở, thẳng thắn, thích những điều mới mẻ, không ra vẻ, cũng không hề phách lối. Từ những đồ ăn mấy tệ trên vỉa hè cho đến cốc trà chiều mấy trăm tệ cô đều vô cùng vui vẻ chấp nhận.

Nhìn gương mặt tuyệt đẹp lúc dịu dàng sâu sắc, lúc tươi tắn rực rỡ, đến Thượng Linh cũng không khỏi than thở trong lòng. Nếu cô là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ yêu Mã U mất, người phụ nữ này thật quá tuyệt vời.

Lúc sẩm tối, Thượng Linh quay lại sau khi vào nhà vệ sinh, thấy Mã U đang nói chuyện điện thoại. Thần thái và giọng nói vô cùng dịu dàng, gương mặt cô như phản phất vẻ lưu luyến trong ánh hoàng hôn vàng vọt chiếu vào từ cửa kính.

Thượng Linh bước đến gần, chỉ nghe thấy câu cuối cùng: “Vậy lát nữa gặp nhé, Thố!”

Mã U đặt điện thoại xuống, quay đầu sang Thượng Linh, ánh mắt không hề lấm lét chút nào: “Thố vừa xong việc rồi, cũng sắp xếp xong xuôi bữa tối nay rồi!”

Thượng Linh hơi nhíu mày. Bình thường trong trường hợp này, người khác sẽ gọi là “chồng cô”, nhưng đối với Mã U, Diệp Thố vẫn là một cá thể riêng lẻ. Chỉ là một người đàn ông mà Mã U quen biết, chứ không phải là chồng của Thượng Linh.

Thượng Linh nhìn Mã U khẽ cười, nhưng trong lòng không thoải mái chút nào.

Ba người ăn tối tại một nhà hàng vô cùng nổi tiếng tại thành phố B, đây cũng là lần đầu tiên Thượng Linh đến nơi này. Bà chủ nhà hàng biết Diệp Thố, nói chuyện với anh suốt lúc dẫn đường cho ba người. Thái độ anh rất hờ hững, giống như đang suy tư cho đến khi bà chủ nói xong câu gì đó, mỉm cười nhìn Mã U đi phía sau, anh mới khẽ lắc đầu.

Thượng Linh bất giác ưỡn ngực lên. Tuy không nghe thấy gì, nhưng rất dễ đoán ra, thấy Mã U đi sát ngay sau Diệp Thố, bà chủ tưởng cô chính là bạn gái anh. Trong mắt người ngoài, anh và Mã U trông giống như một đôi hơn sao?

“Em muốn ăn gì?” Anh ngồi lại gần lúc Thượng Linh đang nghịch vơ vẩn bát đĩa trên bàn, mùi hương bạc hà dịu nhẹ khuấy động trái tim cô.

Thượng Linh quay đầu lại, bắt gặp ngay ánh mắt tuyệt đẹp đang chăm chú nhìn mình, nói bừa: “Em chưa đến đây bao giờ, tùy anh gọi thôi, ăn được là được!”

Phía đối diện, Mã U cười hì hì một tiếng: “Cô dễ nuôi thật đấy! Để tôi gọi món trước vậy.” Cười xong, Mã U gọi bà chủ đến, vô cùng thành thạo gọi mấy món.

Thấy Diệp Thố đang nhìn mình, Mã U mỉm cười nói tiếp: “Sao, không ngờ tôi vẫn nhớ rõ sở thích của cậu phải không?”

Thượng Linh chống cằm tiếp tục nghịch bát đũa. Trong lòng thầm nghĩ, tiếp tục đi, nhiệt tình nữa vào, thắm thiết nữa vào, cô sẽ vỗ tay cho hai người.

Sau bữa tối, ba người đến một quán bar lãng mạn theo gợi ý của Mã U. Quán bar bật nhạc blue nhẹ nhàng, bầu không khí rất thoải mái dễ chịu.

Hai người nói chuyện về nhiều lĩnh vực, đều là những chuyện Thượng Linh chưa bao giờ quan tâm, cũng không hiểu rõ lắm, nhưng lại chẳng hé răng lấy một tiếng đến điều cô muốn nghe nhất - đó là quá khứ. Thượng Linh ngồi một bên lặng lẽ nhìn hai người, thỉnh thoảng Diệp Thố cũng quay đầu lại nhìn cô, lúc thì gạt những lọn tóc trên trán sang bên cho cô, lúc thì hỏi cô có buồn ngủ hay không.

Anh không nhận ra, nhưng Thượng Linh cảm nhận rất rõ. Mỗi khi anh nhìn cô, đôi mắt Mã U đều bao phủ một màn sương mờ ảo. Rõ ràng là Mã U thích anh, hoặc có thể nói là, vẫn đang thích anh.

Từ đầu đến cuối Mã U không hề nói với Thượng Linh bất kì điều gì liên quan đến quá khứ giữa cô và Diệp Thố, nhưng từng cử động, thần thái đều nói lên cùng một tâm trạng.

Có lần sau bữa cơm, Thượng Linh quyết định không vòng vo nữa, hỏi thẳng Mã U: “Chị và A Thố, giữa hai người có phải đã từng có gì không?”

Mã U nhìn cô rất lâu, đột nhiên mỉm cười nói: “Sao lại hỏi điều này?”

Đến cả câu trả lời cũng na ná như Diệp thố. Cô thở dài: “Tôi không quen với việc là người sau cùng được biết.”

“Cô không phải là người biết sau cùng.” Mã U cười dịu dàng: “… Đã là chuyện của quá khứ rồi, còn nhắc đến làm gì nữa. Đối với hai người, quan trọng là hiện tại cơ mà, phải không?”

Câu trả lời mới khéo léo làm sao. Thượng Linh không thể không thừa nhận, Mã U chính là người thông minh nhất trong số những người phụ nữ cô đã gặp.

Tuy Mã U không hề nói gì, nhưng mấy tiếng “chuyện quá khứ” rõ ràng chứa đựng quá nhiều điều. Phụ nữ là những người rất giỏi tưởng tượng, cứ mập mờ không rõ ràng như vậy, lại càng khơi gợi trí tưởng tượng nhiều hơn.

Mấy ngày sau đó, cô đều chìm đắm trong những tưởng tượng của chính mình. Hai người họ quen biết thế nào, bắt đầu thích nhau ra sao? Anh cũng từng hôn Mã U giống như hôn cô, đã từng ôm cô ấy như ôm cô ư? Anh cũng từng muốn sở hữu cô ấy mãnh liệt như đối với cô sao? Anh nói thích cô ấy, cười với cô ấy ra sao, ngắm nhìn cô ấy thế nào?...

Từ trước đến giờ tuy có rất nhiều người thích Diệp Thố, nhưng trong mắt anh lại chỉ có mình cô. Khi điều này trở thành lẽ dĩ nhiên, cô ngây thơ tưởng rằng anh chưa từng có ai trong quá khứ.

Người yêu cũ, người anh đã từng thích, từng yêu trước khi có cô. Những chuyện cô không hề biết nhưng đã từng xảy ra trong quá khứ. Quá khứ khi đôi môi anh, cơ thể anh, trái tim anh đã từng thuộc về một người phụ nữ khác… đều khiến cô cay đắng xót xa trong lòng.

Tất cả những điều này, đều là những giây phút mặn nồng không thể chia sẻ được. Cho đến giờ phút này, cô mới thực sự lĩnh hội được điều ấy.

Lúc ăn tối, Diệp Minh nhắc tới buổi hòa nhạc từ thiện VIVS sắp tổ chức. Sau khi dặn dò Diệp Thố vài câu, ông căn dặn Thượng Linh lần này cùng tham dự, dù gì bây giờ cô và Diệp Thố đã kết hôn, ít nhiều cũng phải giúp chồng đỡ đần công việc.

Thượng Linh hồn phách đang trên tận chín tầng mây, nên không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ “vâng” một tiếng đồng ý.

Không ngờ cô vừa gật đầu, Diệp Thố đã lên tiếng phản đối.

“Việc của khách sạn không cần cô ấy phải động tay vào.” Anh hơi chau mày nhìn cha: “Sẽ có chuyên gia phụ trách buổi hòa nhạc từ thiện, bố không cần phải lo lắng đâu.”

“Đây không phải là lo lắng. Sớm muộn gì vợ con cũng đều phải tham dự chuyện khách sạn, lần này coi như tích lũy kinh nghiệm, để nó cùng phụ giúp vào xem sao.”

“Không cần!”

Anh lạnh lùng từ chối, Thượng Linh nghe thấy bực dọc: “Cũng đúng, em chơi đàn tệ như vậy, học vấn lại không cao, việc quan trọng như vậy tốt nhất là không nên giao cho em.”

Diệp Thố quay đầu lại nhìn cô, dường như định nói gì nhưng lại không lên tiếng. Việc lần này khiến mối quan hệ vốn đang dịu đi giữa hai người lại quay về điểm xuất phát.

Thượng Linh hiểu lúc này chiến tranh lạnh với Diệp Thố sẽ là điều thiếu khôn ngoan. Người tình cũ đang ở cùng một mái nhà, cô ta hoàn hảo chu đáo, thấu hiểu lòng người, còn vợ anh lại bướng bỉnh kiêu ngạo, chẳng nhẹ nhàng gì với anh. Trường hợp “tình cũ không rủ cũng đến” vì thế dễ xảy ra nhất.

Nhưng cô khăng khăng không chịu làm hòa, càng không chấp nhận làm những điều mình không thích để giữ trái tim anh.

“Có phải cậu đã yêu anh ấy rồi không?” Mễ Mễ hỏi cô trong điện thoại.

“Không phải, mình chỉ muốn đối xử tốt với anh ấy, muốn sống vui vẻ bên nhau thôi!” Thượng Linh trả lời gượng gạo.

“Phụ nữ bao giờ cũng nói một đằng, nghĩ một nẻo. Ngoan nào, nếu cậu thực sự thích anh ấy thì cứ thừa nhận, cũng chẳng phải việc khó khăn quá, dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi. Phải cẩn thận, đừng để đại mỹ nhân ấy cướp mất chồng đấy!”

Nói chuyện điện thoại với Mễ Mễ xong, Thượng Linh lại càng thấy bực bội hơn. Không phải cô không thể thích anh, nhưng trong tình huống này, quả thực là vô cùng buồn bực.

***

Cách mấy ngày, Mã U lại rủ Thượng Linh đi dạo phố.

Thượng Linh thấy rất ngạc nhiên, với tư cách là người yêu cũ của Diệp Thố, cả ngày thấy vợ anh lẽ nào cô ta không thấy khó chịu sao?

Hai người ngồi xuống uống trà trong quán cà phê tại một trung tâm mua sắm. Mã U nói đến buổi hòa nhạc từ thiện do VIVS tổ chức lần này, hình như muốn khuyên cô cùng tham dự. Thượng Linh đã hiểu, thì ra mục đích hôm nay của Mã U là làm thuyết khách giúp Diệp Minh.

“Thôi không cần đâu! Thật ra tôi cũng chẳng có hứng thú với những chuyện thế này.”

“Chẳng phải tuần nào cô cũng tập piano sao? Không cần để ý đến Thố, nhân cơ hội này luyện tập luôn cũng tốt. Nghe nói lần này Phong Duy Nặc, nghệ sĩ piano trẻ tuổi vừa từ Vienna về nước cũng nhận lời biểu diễn, đến lúc ấy có thể nhân việc công làm việc riêng, nhờ anh ta chỉ bảo cho cô luôn.”

Thượng Linh bị sặc ngụm cà phê, Phong Duy Nặc cũng tham dự sao? Thượng Linh bỗng thấy lo lắng trong lòng. Lẽ nào đây là lý do hôm trước Diệp Thố ra sức phản đối cô tham dự buổi hòa nhạc? Cô sa sầm mặt lại, anh chàng này đúng là cứ ám lấy cô mãi.

“Phong Duy Nặc cũng thế thôi, cũng không phải tôi chưa từng nhờ anh ta dạy đàn, nhưng đúng là tôi chẳng có chút năng khiếu nghệ thuật nào cả.”

“Anh ta từng là giáo viên dạy đàn cho cô sao?” Mã U vô cùng ngạc nhiên: “Tuy tôi chưa gặp anh ta bao giờ, nhưng nghe nói người này rất kiêu ngạo, rất nhiều người muốn theo học anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ thu nhận một học sinh nào cả. Cô và anh ta… quen nhau?”

Thượng Linh im lặng. Chị Mã, chị có cần phải nói với giọng điệu “bỗng nhiên phát hiện đôi gian phu dâm phụ” như thế không? Để tránh Mã U lần sau nói lung tung trước mặt Diệp Thố hại cô phải đối mặt với chiến thuật công kích độc đoán của “mỹ nhân”, Thượng Linh vội giải thích qua về mối quan hệ giữa ba người.

Thực ra, ba người họ đều là bạn thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, vui vẻ (?), thuận hòa (?), chỉ có điều sau này vì một số lý do nên phải xa cách nhau. Với mối quan hệ như vậy, Phong Duy Nặc dạy cô chơi piano cũng là điều có thể hiểu được.

Giải thích xong, Thượng Linh nhận ra vẻ mặt Mã U có gì đó hơi khác thường. Mã U nhìn cô, dường như không dám tin những gì cô vừa nói: “Thì ra, cô chính là con gái của nhà đó. Tôi không hiểu, tại sao cô lại đồng ý lấy cậu ấy?”

“…” Chị Mã, chị thật là bất lịch sự.

“Tôi xin lỗi, có lẽ tôi hơi vô lễ. Nhưng…” Vẻ mặt Mã U vô cùng khó hiểu: “Như những gì tôi biết, cha cô chắc không bao giờ cho phép cô lấy Thố.”

“…” Liệu có thể nói theo cách nào đó để cô hiểu hơn được không?

Mã U nhìn cô hồi lâu, dường như hiểu ra điều gì: “… Trừ khi, cô không hề biết chuyện gì xảy ra năm đó?”

“Biết cái gì chứ?” Thượng Linh muốn hất đổ cả bàn.

Thượng Linh đợi rất lâu, Mã U mới lên tiếng: “Xin lỗi cô, đáng lẽ tôi không nên là người nói chuyện đó. Cô cứ đi hỏi Thố đi! Nếu… Ý tôi nói là nếu cậu ấy đồng ý kể cho cô nghe.”


Chương 45: Anh Không Tin Em


Thượng Linh gọi điện về thành phố Z trước khi tìm Diệp Thố hỏi về chuyện quá khứ. Cô không muốn chỉ vì mấy câu nói của Mã U mà hấp tấp chạy đi hỏi anh, chuyện năm xưa đối với cô là một bí mật.

Diệp Minh mấy lần nói đầy ẩn ý, cha cô lại không chịu nói rõ, Diệp Thố cũng luôn tìm cách che giấu. Lại thêm cả những lời nói không đến đầu đến đũa của Mã U khiến Thượng Linh vô cùng hoài nghi trong lòng. Chưa cần nói đến việc rốt cuộc chuyện đó là gì, chỉ riêng thái độ của mấy người này đã làm cô tò mò rồi.

Ông Thượng im lặng một lúc lâu trong điện thoại, dường như không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này một lần nữa.

“Con chỉ muốn biết sự thật thôi! Bố! Bố nói cho con đi, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Tuy ai cũng kín như bưng, nhưng Thượng Linh vẫn đoán ra được vài điều dựa vào trực giác: “Có phải chuyện đó có liên quan đến việc nhà mình phá sản không bố? Lẽ nào…”

“Đừng hỏi nữa!” Cha cô thở dài, giọng nói vô cùng mệt mỏi: “Biết quá nhiều điều không tốt cho con đâu, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi.”

Thượng Linh chưa kịp lên tiếng, cha đã gác máy. Nhưng cha cô đã không hề đính chính lại. Thượng Linh cắn môi. Khi cô nói ra nghi ngờ của mình, cha không nói lời nào phủ nhận cả.

Thượng Linh tĩnh tâm nghĩ lại mọi chuyện, mười năm qua nhà họ Diệp thay đổi đến kinh ngạc. Cô không muốn xác nhận một việc quan trọng như vậy chỉ dựa vào linh cảm, nhưng cô muốn biết chân tướng sự thật. Bất kể là xấu, tốt gì, cô đều hy vọng Diệp Thố sẽ tự kể cho cô biết.

Nhà họ Diệp lắm người nhiều ý, nên hôm sau Thượng Linh đến thẳng khách sạn. Sau vụ nghỉ lại khách sạn lần trước, mấy cô nàng lễ tân vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, tuy chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn thông báo lên trên. Văn phòng của CEO nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, phải quẹt thẻ trong thang máy mới lên được. Vừa mở cửa, Thượng Linh đã thấy người trợ lý đang cắm đầu làm việc ở phòng ngoài, có lẽ đã nhận được thông báo, cô ta nhìn Thượng Linh cười rất lễ phép, giúp cô mở cửa phòng làm việc bên trong.

Diệp Thố đang bận rộn phía sau chiếc bàn hình bán nguyệt bằng đá granit màu đen, mặt mày cau có, chẳng vui vẻ chút nào.

“Anh đã nói rồi, em không cần quan tâm đến buổi hòa nhạc từ thiện.” Anh không hề ngẩng đầu lên, những ngọn tóc đen rủ trước trán, che kín ánh mắt trong đôi mắt anh.

Thượng Linh không nói gì. Sao giờ này còn nhắc đến việc này chứ, anh không thấy ngán hay sao?

“Em đến vì việc khác.” Cô ném túi lên ghế sô pha, bước đến trước bàn làm việc, chống tay lên bàn cúi thấp người nói: “Em muốn biết chuyện trước đây!”

Những ngón tay thanh mảnh đang lật tài liệu đột nhiên ngừng lại, anh vẫn cúi đầu, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Trước đây chẳng xảy ra chuyện gì cả.”

“Những lời này không tống cổ được em đâu. Dường như tất cả mọi người đều biết chuyện đó, chỉ có em là người duy nhất đứng ngoài tất cả, anh không thấy như vậy quá bất công hay sao?” Thực ra, cô biết rất ít về chuyện kinh doanh của cha mình. Mấy năm đầu khi gia đình vừa lụi bại, mẹ bỏ đi, cuộc sống của cô vô cùng khốn khổ. Cô cũng đã từng oán hận, nhưng đã bao năm trôi qua, cô cũng sớm thích nghi với cuộc sống hiện tại. Giờ đây quay đầu nhìn lại, cô không hề oán hận bất cứ điều gì.

Cô chỉ muốn biết rõ sự thật, dù gì hai người cũng đã kết hôn, cô có quyền được biết những chuyện quá khứ. Nếu anh chịu nói ra, dù sự thật là điều xấu hay tốt, cô đều có thể chấp nhận được. Dẫu sao cô cũng hiểu, cha cô cũng chẳng phải là người tử tế gì trên thương trường, cũng đã từng có không ít công ty, nhà máy bị ông thôn tính. Đây cũng là một hình thức khác của cạnh tranh, cô không hề có bất kì lời oán thán nào cả.

Diệp Thố gấp tài liệu lại, từ từ đứng dậy, cho đến khi Thượng Linh đang cúi xuống giờ phải ngước lên nhìn. Gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp của anh hơi mệt mỏi.

Gần đây Diệp Thố ngủ không được ngon giấc, tuy sau đó Thượng Linh đã quay về phòng nhưng đêm nào anh cũng ở phòng sách rất muộn. Có khi nửa đêm tỉnh giấc, cô nghe tiếng người khẽ nằm xuống bên cạnh. Cũng có lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, Thượng Linh cảm nhận đôi tay mạnh mẽ vòng từ sau lưng, ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp khẽ vọng bên tai. Nhưng ngày hôm sau tỉnh giấc, bên cạnh cô trống trải. Anh lúc nào cũng dậy sớm hơn cô, rửa mặt chải đầu thay quần áo, vội vã đi làm.

Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, anh thực sự vẫn quan tâm đến cô, nhưng cứ chung sống với nhau như vậy khiến cô rất khó chịu. Khi chưa kết hôn, cô còn có thể ứng phó với sự chuyên chế và kiểm soát của của anh. Nhưng thái độ lạnh lùng không nói thành lời ấy khiến cô không tài nào thích ứng được, cũng chẳng muốn hạ mình lấy lòng anh, nên đành tiến thoái lưỡng nan.

“Em về nhà đi!”

Phải đợi bao lâu, không ngờ anh lại nói một câu như vậy. Thượng Linh nhất thời tức giận, nhìn anh hỏi tiếp: “Em muốn biết chuyện năm ấy! Đến cả Mã U cũng biết, tại sao không thể nói cho em chứ!”

“Anh đã nói rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì cả!” Đôi mắt anh đột nhiên có chút mệt mỏi và nôn nóng.

Cô rất khó chịu khi thấy ánh mắt ấy, đang định đi ra, nhưng lại không cam lòng bình tĩnh hỏi anh: “Được! Vậy em hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc Mã U là gì của anh?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn, lặng lẽ thở dài: “Anh đã trả lời câu hỏi này của em lần trước rồi!”

“Em biết, em chỉ muốn hỏi lại một lần nữa!”

“Dù em có hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời đều giống nhau cả.”

Một hố sâu ngăn cách rất lớn lặng lẽ hình thành giữa hai người. Anh không chịu nói gì cả. Rõ ràng hai người đã kết hôn, đã ở bên nhau, nhưng dù là quá khứ hay chuyện liên quan đến một người phụ nữ khác, anh đều không chịu nói cho cô biết. Suy cho cùng tại sao lại phải giấu diếm, lẽ nào anh thực sự không tin tưởng cô ư?

Thượng Linh lạnh lùng nói: “Anh đã không chịu nói gì cho em biết, vậy hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Một tay cô nắm túi xách, động tác ấy đã phần nào nói lên tâm trạng cô lúc này. Không thể không thừa nhận, cảm giác không được tin tưởng thật là kinh khủng.

Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm cơ thể cô, có đôi chút nôn nóng nhưng cảm giác cay đắng xót xa vẫn nhiều hơn. Khi cô quay người, cánh tay bị anh nắm lấy, anh muốn giữ cô lại nhưng chẳng hề gắng sức. Giờ đây đến cả níu kéo cũng hờ hững như vậy, lại chẳng nói bất kì lời nào. Khóe mắt cô bỗng cay cay, thấy mình thật tủi thân.

Thượng Linh kiên cường nói một câu: “Anh buông tay ra!”, đẩy anh rồi bước ra ngoài.

Rõ là mất mặt, vừa rồi suýt nữa là cô khóc. Thượng Linh phóng như bay với tốc độ 80km/h, khi rẽ vào một khúc quanh trên đường. Bỗng một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, cô vội vàng đạp phanh, may là xe tốt nên không xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc.

Những ngón tay cô vẫn còn đang run rẩy khi bước xuống xe: “Chào “đồng chí” cao số! Vừa rồi không sao chứ?”

Người đó khẽ thở một hơi, quay đầu lại, giọng nói thờ ơ nhưng lại có phần liều lĩnh: “Thật không ngờ lại gặp em nhanh như vậy!”

Thượng Linh ngẩn người: “Phong Duy Nặc?”

Anh liếc nhìn đầu xe cách mình chưa đến một tấc, chậm rãi nở nụ cười mê hoặc: “Sát thủ xa lộ điển hình.”

Sắp đến ngày tổ chức buổi nhạc từ thiện, Phong Duy Nặc xuất hiện tại thành phố B cũng là việc hết sức bình thường, chỉ có điều không ngờ lại trùng hợp đến vậy, cô gặp lại anh ngay trên đường.

Đã rất lâu không gặp nhau, sự ngại ngùng lúng túng giữa hai người đã giảm đi nhiều, cả hai đều tự nhiên hơn hẳn.

Hai người tìm một quán cà phê yên tĩnh bên đường ngồi trò chuyện, sau mấy câu tán gẫu, Phong Duy Nặc hỏi về buổi hòa nhạc lần này. Suy cho cùng, VIVS là đơn vị tổ chức buổi hòa nhạc, giờ đây cô là phu nhân của thiếu gia nhà họ Diệp, lại chơi đàn giỏi như vậy nên tham dự buổi hóa nhạc với tư cách là khách VIP.

“Thôi đi! Em chẳng hề có chút năng khiếu về mặt này.” Nghĩ đến gương mặt như bị táo bón của thầy giáo mỗi lần nghe cô trả bài xong, cô lại thấy xấu mặt.

“Hừ, thực ra vấn đề không phải ở em.” Dường như anh muốn an ủi cô, nhưng chỉ tiếc là không tìm ra nổi lí do nào phù hợp: “… Vấn đề có lẽ nằm ở người dạy.”

“…” Tiểu Phong ơi, lẽ nào anh không biết nói như vậy chỉ làm cô càng không biết phải nói gì hơn sao?

Anh nhìn cô một hồi, khẽ cười: “Xem chừng vẻ mặt này vẫn phù hợp với em nhất. Vừa rồi ở bên đường, có phải em sắp khóc hay không?”

“Ăn nói vớ vẩn.”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog